Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Dệt lưới tình bắt em- Chương 1















“Ve Ve…” tiếng ve sầu vang rộng khắp không gian. Cái nắng nóng rực gắt gao chiếu xuống mặt đường, bao trùm khắp mọi nơi.

Một ngọn gió khẽ thổi, nghịch ngợm luồn qua kẻ lá tạo nên âm thanh xào xạc dễ nghe.  Ngước mặt lên hít hà, Tiêu Bối Bối tham lam giang rộng đôi tay đón lấy gió mát.


“Đứng hình” khoảng năm phút sau, Bối Bối bắt đầu cảm thấy 1 nguồn tê rần đang lan nhanh khắp tay. Từ từ hạ cánh tay xuống, động tác của cô nhẹ nhàng như đối với người bị thương tật.


Nhè nhẹ, nhè nhẹ thôi, hu hu, tại sao lại bị tê thế này? Cảm giác như bị mấy cây kim nhỏ vô hình tuyệt tình đâm vào tay mình. Thật khó chịu a~ TT^TT

Than khóc một hồi, cô đợi khi tay dần lấy lại xúc giác liền co chân chạy nhanh về nhà. Tốc độ quả nhiên là một niềm tự hào to lớn nhất của cô, nó có thể sánh ngang với con thỏ bé nhỏ nữa. Được như vậy cũng là nhờ vào thầy giáo Chu ngày đêm lập ra bản nội qui nhà trường, trong đó có nói đến một tội nặng mà Bối Bối luôn vi phạm: “LỖI ĐI TRỄ”- Vâng, giấc mộng kinh hoàng của học sinh.

Cô có thể bảo đảm rằng, mỗi học sinh đều nhớ mãi không quên nỗi sợ hãi khi đi trễ, nỗi ám ảnh khi bị phạt đứng hành lang, hoặc niềm xúc động nghẹn ngào lúc được hay tin “Hôm nay thầy/ cô không trả bài”!

Đẩy cánh cổng màu đen ra, Bối Bối xoay 180 độ, dùng đôi tay nhỏ nhắn cài then chốt cửa. Chạy hai bước rồi lấy lực ở chân đá xoáy chiếc giày ra, cô thành công giải phóng bàn chân ngọc ngà của mình.

“Mẹ à, con về rồi nha!”

Nói xong, cô bỏ 1 bậc mà tiến 2 bậc leo lên cầu thang. Mở cửa phòng màu trắng ra, chưa đến 30 giây là đã nghe thấy tiếng “rầm” như lúc sư tử cất giọng “vàng oanh”.

Vội vội vàng vàng thay nhanh quần áo thành bộ đồ Doraemon rộng thùng thình, Bối Bối lon ton chạy lại chiếc máy tính, bật nút “onl”, nhấp vào biểu tượng Facebook.

“Tính tang”, âm thanh báo tin nhắn đến:

Tiểu Bạch ngây thơ: Bối Bối, cậu biết tin gì chưa? Dãy lớp cũ của mình bị sập mất rồi! *biểu tượng hoang mang*

Bối Bối đáng yêu nhất: Hả??? Chuyện xảy ra khi nào?

Tiểu Bạch ngây thơ: Chiều hôm qua bị sập, nghe nói nguyên nhân là do các “đồ đệ” chúng ta quậy quá nên nó chịu không nổi. Đổ cái ầm!!!

Tiểu Bạch ngây thơ: May mắn là không ai bị thương cả, vì học sinh trường mình toàn học buổi sáng mà, đương nhiên là không dính líu gì tới buổi chiều rồi.

Tiểu Bạch ngây thơ: Nhưng mà giờ không muốn dính cũng phải dính nữa. Dãy lớp mà bị đổ ấy sẽ xây lại, vì thế mà các em ấy phải học buổi chiều trong dãy lớp 6 đó.

Nhìn dòng chữ không cảm xúc thông báo một chuyện to lớn trong lịch sử trường, Bối Bối bình tĩnh nhắn lại:

Bối Bối đáng yêu nhất: Hên dễ sợ! Đợi chúng ta ra trường rồi nó mới sập, ha ha ha, thật là đúng thời điểm quá đi, may mắn quá, may mắn quá!

Tiểu Bạch ngây thơ: …….

Bối Bối đáng yêu nhất: ????????

Tiểu Bạch ngây thơ: !!!!!!!!!!!!!!!!

Bối Bối khó hiểu nhìn mấy cái dấu chấm thang mà bạn thân vừa gửi. Vừa đặt hai tay lên bàn phím định nhắn “Cậu đang chơi trò gì vậy?” thì đã thấy một câu làm tổn thương tới tâm hồn bạn nhỏ:

Tiểu Bạch ngây thơ: Cậu là đồ không có tình người!!!!!

Bạn Bối nước mắt lưng tròng…

.

.

.

“Ọt ọt” tiếng rên thảm thiết vang lên, đánh bay hết không khí ưu sầu của cô. Nhìn nhỏ bạn lạnh lùng dám nói mình như vậy, lại còn tỏ ra “chắc chắn” thêm vài dấu chấm than đằng sau để tăng độ tin tưởng nữa chứ!

Hứ, vậy ta đây sẽ không để ý tới ngươi nữa! Đừng trách ta vô tình, có trách thì trách ngươi dám đắc tội với ta!


>o<”

Đôi lời của tác giả: Tác giả tạm thời chưa nghĩ ra tên cho mình, thôi thì để tôi ngày đêm gáng nghĩ ra tên đẹp đẹp một chút. 
Hajz, blog mới tạo nên chưa có người vô, mong là ai đó "hảo tâm" vào đọc cho tôi ý kiến, nếu không nơi này sẽ trở nên hoang tàng mất TT^TT hiu hiu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét